Po-em .

Bare face

Have you ever seen

The sky fall apart

The stars scratch the dark

Burn peace into pieces.

Have you ever been 

Unnamed boundaries

Where they play lost and found

Even found, they lost. 

Have you ever crossed

Thousand miles so far 

Where old cherished homes 

Bury the cherished. 

Have you ever heard

A mom kisses her child

He is almost gone

Lullaby becomes the parting song.

Have you ever touched

The enemy’s heart 

Beats for fear and love

Exactly like yours. 

Have you ever tasted 

Anything saltier than tears

Bursting from the eyes 

Seeping through the hands that fired. 

Have you ever watered

Grass on the graves 

To remember names 

No longer remembered.

Have you ever breathed

The odor of dreams

Evaporate on cracked rivers

Left nothing but footprints. 

Have you ever spun

A coin of dead fate 

Take the last chance it gave

For the first time, to be.

Have you ever eased

Sorrow and sin on the skins 

Of half-dead souls come home in grey glory

They would tell the rest of memory

Wars in which they almost lost their bodies

Are stories written by lives and deaths 

Never stop even when it ends in bless. 

Have you ever met

That bare face of war 

Ask if it regrets

For the unhealed scars?

Humming

Humming

set it free

see it fresh

the incision of silence

humming humming

It was the moment that melted in the air

I saw you

deep down there

full of dreams

wounded

Are you ok when you say ok?

I couldn't find you the moment you said it's fine

Humming humming 

sand flows into the sea

and the sea dissolves in our eyes

blue like the ocean swallowing the dusk

full like the new moon of yesterday

Is it still

or passed away

Is it still

or past away

that I saw you 

standing there for ages

Humming humming

me and I

we and us

one day way too far to get

nothing but a nothing

all of strings 

stop vibrating

no longer a beat to sing

no regret a bit to swing 

at the ending of the life we linked.

Humming humming

I sing for you

to dance in dark

I sink for me

to die in deep

as incision of silence

keeps burning

cracked

till it's freezing

dear me darling

are we tearing? 

Humming humming 

I'm holding you

arms holding too

won't let you drifted

into the sea

into the breeze

though we shattered

a piece by piece.

Tuổi thơ

Họ hỏi con tuổi thơ là gì

Con thầm thì

Tuổi thơ con là những trận mưa bom rơi đầy tuổi thơ mẹ

Mưa trút xuống, mang theo gió cuốn

Phăng đi những mảnh thơ ngây xác xơ gầy 

Cánh đồng chiều sót con diều 

hoang hoải.

Họ lại hỏi con tuổi thơ là gì

Con vẫn thầm thì

Tuổi thơ con là những trận đòn hằn vết roi lên tuổi thơ mẹ

Cây roi to như cột khói hình cây nấm

Hun da thịt non thành tro bụi héo mòn

Khói bếp nhà ai còn vấn vương 

khắc khoải.

Họ lần nữa hỏi con tuổi thơ là gì

Con khẽ thầm thì

Tuổi thơ con là những đôi mắt thơ ngây in đầy tuổi thơ mẹ

Đôi mắt biết cười và biết khóc

Của những người đã đến và đi

Phải chi ai cũng nhìn nhau một chút lâu thêm

Để nhận ra ai cũng như ai, 

Có mắt, có tai, có gái, có trai, biết khóc, biết cười, là người, còn sống

Con búp bê rơm thơm mùi cỏ cháy cuối ngày đượm khói

gay gay.

Họ vẫn hỏi con tuổi thơ là gì

Con lại thỏ thẻ thầm thì

Tuổi thơ con là trái xoài non rụng vào tuổi thơ mẹ

Trái xoài chua dôn dốt giòn rồn rột 

Chui từ cát bụi lên cây, hoa trắng nhuộm xanh cành

Biết bao nhiêu là cái tên chưa biết ủ men trong đất hoá thành

Cây xoài ra trái phải ra hoa 

lả tả. 

Họ vẫn cứ hỏi con tuổi thơ là gì

Con ngẫm nghĩ thầm thì

Tuổi thơ con là dấu chân mòn tuổi thơ mẹ

Từng vết chim di rạch ngang bóng xế 

Mẹ bắc ghế ngồi nhặt những mảnh trời khâu lại xa xôi

Mẹ như đứa trẻ con, còn con vẫn trẻ

Chập chững và bập bẹ

Những cánh đồng nứt nẻ chờ ai ru 

mỏi mòn.

Họ lại lần nữa hỏi con tuổi thơ là gì 

Con ngoan ngoãn thầm thì

Tuổi thơ con chẳng có gì ngoài tuổi thơ mẹ

Những câu chuyện rấm rứt

Những mùi hương sực nức 

Những cánh chim hậm hực 

Những nỗi nhớ rạo rực 

Những vòm trời thao thức 

Những cánh đồng rưng rưng

Chia cho nhau khúc ca ngày sau tưng bừng 

Đi qua khói lửa phừng phừng

Rửa trôi ký ức đục ngầu

Để tìm thơ ấu thuở đầu trong veo.

Lalaland

Khi điệu nhạc vang lên, ta biết ta phải lòng

Khi điệu nhạc ngân nga, ta biết ta động lòng

Khi điệu nhạc lan ra, ta biết ta mở lòng

Khi điệu nhạc nhạt điệu, ta biết mình mất ta

Khi điệu nhạc trôi xa, ta gặp ta lần nữa

Ta tìm nhau lần lữa, khi điệu nhạc bay qua

Dệt ảo mộng đời ta, một kiếp nào chẳng trọn 

Mất đôi lòng hèn mọn, được đôi tròng trong veo 

Mất nụ cười héo hon, được nụ hôn trong trẻo

Tìm được rồi đánh mất, theo đuổi rồi đuổi theo

Qua mấy quãng vòng vèo, ta yêu ta vẫn vậy

Năm che và tháng đậy, mất nhau để vỡ lòng 

Khi điệu nhạc êm trong, ta biết mình đã thấy

Thấy cả ta và mình, giữa bản đàn đã vãn.

Niệm

đi tìm một giấc thanh thiên

trong cơn mộng cuốn mấy triền gió lơi

tóc xanh, một thuở, đôi lời

cài vào bóng nắng bụi rơi giữa trần

trăng xưa gieo cũng cạn vầng

người xưa vọng lại mấy lần, người xưa?

khéo là một giấc mơ trưa

khéo là một giấc sầu đưa, khéo là.

Vì sao, tại sao

Vì sao

Giữa muôn vàn sao

Lung linh lung linh

Lại có một mình

Đơn độc

Vì sao 

Rơi vào đêm tối

Chỉ thấy chính mình

Rực rỡ úa tàn

Ngươi cháy, hay ta rực cháy

Trong đôi mắt cạn

Có một bầu trời

Ngươi ở trong ngươi

Xanh như quá vãng

Vì sao

Tự do

Phải đổi bằng lòng

Phải đổi bằng mình

Phải đổi bằng nghìn

Phải đổi bằng hình

Mới thành ký ức

Vì sao

Ta còn người cũ

Ta mới người mất

Ta đây người đâu

Tại sao?

Có phải tại sao?

Rơi vào đôi mắt

Ru êm một giấc

Nghiêng ngả linh hồn

Ai đã buông ai

Để ai buông bỏ

Một ngày nắng đó

Có kẻ ngược dòng

Mang cả tấm lòng

Theo đuổi tự do

Vì sao

Đâu đó giữa đêm

Ta nhìn không thấy

Đâu đó ngoài đấy

Ta thấy không nhìn

Đâu đó ngược xuôi

Giữa dòng miên mải

Ký ức sót lại

Có một hình hài

Ta đã đi tìm 

Tận trong quên lãng

Như là nhặt cát

Lẫn ở trong lòng

Lẫn giữa đêm đen 

Đôi lần nức nở

Lẫn trong hơi thở 

Mấy mùa nắng xanh

Mong manh mong manh 

Một vì sao lạc

Tạc vào bóng tối

Một chút hình hài

Ta thấy ngươi rồi

Ở trong ký ức

Ngươi mang đôi cánh

Đổi lấy tự do

Tìm một bầu trời

Xanh như giấc mộng 

Ta mong ngươi sống

Chẳng tại vì sao

Bởi lẽ kiếp người

Cười ra nước mắt

Tay buông tay nắm

Miệng cách với lòng

Lẽ đó cũng thường

Tại vì sao cả

Ta mong ngươi sống 

Trong những hình hài

Một khóm hoa dại

Lẫn những tự do.

ĐỂ QUÊN

Ai đem con diều bỏ lên mây

Để quên tuổi thơ dưới đất này

Ngước đầu tay với theo chiều gió 

Chân chạy mấy đàng ngỡ đang bay. 

Ai đem con diều bỏ lên cây

Để quên giấc mơ dưới chân giày 

Nhớ thương yêu dấu sâu mấy thước 

Chôn chặt dáng hình giấc đang say. 

Ai đem con diều thả qua tay

Để quên chính ta giữa tháng ngày 

Hết chạy lại say say lại chạy 

Gió cuốn bụi vùi có đâu hay. 

Ai xem con diều mắt cay cay

Ai trông con diều nó quay quay 

Ai ôm con diều cứ loay hoay 

Ai buông con diều vút bay bay

Ai thương con diều đứt dây đây?

Em bé

Vài ngày trước trời cồn lên cơn bão. 

Có một đứa trẻ lững thững trong màn mưa. 

Hôm nay trời xam xám

Nắng sắp lên rồi em về chưa? 

Tôi không còn yêu nhiều những điều tôi từng yêu như chưa bao giờ yêu đến thế

Tôi không biết yêu là gì

Vì trong tôi những mối dây rời rạc

Thắt lấy nhau để vụn vỡ trăm ngàn 

lần nữa, lần nữa, lần sau 

Những vỡ vụn lả tả trong sâu.

Kìa em bé, sao em lại khóc nhè

Em ngã chăng, hay là đau đầu, hay là đau bụng?

Sao em lại cười khi ai đó đến bên em? 

Em đâu có vui, vui, và vui đến thế? 

Em giấu vội đi những yếu mềm, trong bóng tối, những lằn ranh đan xen nhau dữ dội

Khóc và cười, sống và chết chia đôi

Một nửa em cho mình, một nửa cho tôi. 

Này em bé, em có nhớ ngày mình chào đời? 

Ai đã cười, ai đã khóc? 

Làm sao em nhớ được, bởi vì chẳng ai đi cùng ai đến tận cuối đời

Nên ông trời đã giúp em quên đi

Những người bên em phút đầu đời, và trong đời, ngày nào đó em sẽ phải chia ly.

Tôi vẽ cho em một ngày xưa

Tôi vẽ cho em những khuôn nhạc

Tôi sẽ đàn còn em sẽ hát

Bài hát đó lặng yên như nắng đổ xuống hiên nhà

Em ngồi đó, mênh mang cùng cơn gió

Và cả khoảng trời nho nhỏ, cứ thế

thênh thang. 

Tôi không biết làm em cười

Vì những nỗi đau đã làm ta chẳng thể khóc cười như ta đã

Những nỗi đau đã làm ta chẳng thể vỗ về thêm ai nữa

Ai như là ai, là tôi, là em

Nhưng tôi vẫn sẽ ngồi đây và hát em nghe

Một bài ca, hai bài ca, ngân nga bằng vài ba con chữ 

Một bài ca, hai bài ca, yên lặng 

Tôi chẳng còn lại gì nhiều

Tôi chỉ muốn hát, em nghe

Để dù nắng hay mưa trưa hay tối

Ta biết rằng ta, sẽ còn nhà

Một ngôi nhà chưa biết ở nơi nào cả

Nhưng ở đó ta sẽ yêu ta bằng cả tâm hồn

Ta sẽ về nhà, em bé, nhe em

Dẫu có thể rằng, nhà vẫn chưa xây

Nhưng ta sẽ về nhà, đâu đó, quanh đây.

Con chữ đang nghĩ điều chi?

Khi cái đầu nặng trĩu, thì viết được điều gì?

Khi trái tim bẩn thỉu, thì chữ làm sao trong?

Khi linh hồn vỡ đôi, làm sao lời liền ý? 

Khi chẳng còn tôi nữa, thế nào trời vẫn xanh?

Mấy con chữ mong manh, dăm ba vần mỏng mảnh

Trong không gian thinh lặng, có chút mình vụn vơi

Ai sẽ giữ lấy tôi, khi tôi là cát bụi

Rơi vào lòng biển động, cuộn trong nắm gió lùa

Tan vỡ của mấy mùa, bỗng một chiều đắm đuối

Tôi không là tôi nữa, đau vẫn đau vậy thôi

Mấy triền nắng lưng chừng, mấy miền mưa lững thững

Dăm ba dòng xuôi ngược, vài kiếp người lả lơi

Rơi một chút thôi rơi, tay đau làm sao với?

Người gì ơi người lạ, qua đường chớ nhớ thương

Nắng đã tắt phố dài, đèn sắp lên lối cũ

Bao nhiêu vui cho đủ, để giặt sạch tấm buồn?

Bao nhiêu ngày điên cuồng, để đổi đêm yên ả? 

Bao nhiêu người xa lạ, để được một người thương?

Khi vãn bóng trên đường, họ chào ta lần chót.

Khi mùa thu vàng vọt, con ve sầu lả lơi

Tôi nhảy múa cùng tôi, theo bài ca không nhạc

Bầu trời xanh đã nhạt, tạc vào chút linh hồn

Để cho vội chiếc hôn, không còn vương hơi ấm

Những cơn đau đã thấm, em ngủ đi ngủ đi

Đêm trắng để làm gì, ngày tàn chi cho vội

Rồi một mai gió nổi, những cung đường xa xôi

Chỉ còn tôi cùng tôi, tan vào chiều trốn nắng.

Previous
Previous

Colors.